Sau này, tôi kể chuyện đó cho mấy người bạn thì bị trêu là "dở người". Họ bảo: "Sao không lên mạng mà mua về tự dán".
Tôi thử lên sàn thương mại điện tử, dọ giá thì thấy chỉ có 5-7 nghìn đồng một miếng, tôi đặt luôn năm cái về để học dán.
Từ lúc đó, tôi mới bắt đầu để ý đến chuyện mua sỉ - bán lẻ. Miếng dán đó nếu nhập theo lô thì chắc giá còn thấp hơn 5 nghìn nữa. Vậy mà bán lẻ ra ngoài thì giá đội lên gấp hơn 20 lần.
Không có hóa đơn, không thuế. Người tiêu dùng cứ tưởng đó là "giá trị thật", rồi sau này khi có siết thuế, có yêu cầu xuất hóa đơn, lại tưởng giá mới là do bắt buộc phải kê cao.
Thật ra, điều bất hợp lý đã tồn tại lâu rồi. Không chỉ miếng dán điện thoại, mà đồ may mặc, giày dép, quần áo ngoài chợ cũng vậy. Tôi từng thấy một mẫu áo thun bán đầy ngoài vỉa hè giá 150 nghìn đồng, trong khi người quen làm hàng nói giá sỉ gốc chỉ vài chục nghìn nếu lấy cả lô. Thế nên bạn trả giá nào cũng dính.
Một số người cho rằng người bán ngại hóa đơn vì sợ phải đóng thuế, mà đóng thuế thì lại đẩy giá lên, khó cạnh tranh. Nhưng nếu tất cả cùng có hóa đơn, cùng nộp thuế đúng, thì đâu còn chuyện người bán này ép người bán khác bằng giá ảo. Thuận mua vừa bán, cứ niêm yết giá đầy đủ, đàng hoàng thì đâu cần phải lăn tăn?
Những tiểu thương nhỏ, bán lẻ từng món, vẫn cần thời gian để chuyển đổi. Họ cũng cần một "liều giảm sốc" để khỏi bỡ ngỡ vì những thay đổi quá nhanh, Không ai muốn mãi sống trong một thị trường mà mua gì cũng phải ngờ vực thật - giả, rẻ - đắt.
Minh Nguyễn